Hình ảnh cô gái ngồi trước mặt anh bỗng biến thành âm bản. Anh hốt hoảng hét lên, tiếng hét kéo dài, vọng vào một cõi u linh…
1.Chàng trai và cô gái đi len qua những đám lá cây rậm rạp để tiến thẳng vào rừng. Màu u ám chạy đuổi theo lưng họ. Một trong hai người nghĩ rằng họ đang cùng nhau tạo dựng kí ức. Chàng trai dường như biết rõ đường đi hơn bao giờ hết, hay cũng có thể anh ta chẳng cần biết phía trước là những gì. Cô gái nửa muốn quay lại, nửa không. Một mặt cô đang lo sợ cho sự an nguy của bản thân, mặc khác cô lại không muốn làm mất lòng người cô yêu. Cân đo kiểu nào thì anh vẫn quan trọng hơn hẳn. Cô quyết định gạt đi những lo ngại trong lòng, thầm hi vọng về một kết cục tươi sáng. Thế nhưng, tâm trạng chàng trai lại có vẻ thoải mái hơn, anh ta phấn khởi, hồ hởi liên tục xoa tay vào chiếc túi đeo bên hông, lâu lâu lại quay sang nhìn cô gái và mỉm cười. Họ đi chậm nhưng có dừng lại mấy bận để nghỉ ngơi. Màu u ám khẽ nấp mình, rình rập chờ đợi. Mỗi lần như thế cô gái lại nghe thấy tiếng sột soạt từ phía chàng trai. Anh ta đang kéo khóa quần, thò tay vào bên trong và làm những động tác xốc mạnh. Trông anh ta có vẻ khá khổ sở, loay hoay mãi mà chẳng được. Cô gái muốn giúp nhưng bị anh ta gạt ra. Giữa khu rừng già, tiếng rên rỉ vội vã của chàng trai bỗng nhiên lạc đi, thay vào đó là tiếng rít dài đầy cực cảm của một cô gái khác…
2.– Liên, dừng lại đi em. Đừng chạy nữa!
Cô gái tên Liên vẫn cố chạy đi, mặt cô vô cùng sợ hãi. Cô biết hắn nhất định sẽ không tha cho cô. Đây là lần sai lầm tính trên một trăm lần khi cô nhận ra thì đã quá muộn màng. Cô vẫn nhớ rõ đường ra khỏi đây. Sự thận trọng thiết yếu của một cô gái muốn yêu hắn cần phải dành cho bản thân mình một phần đường an toàn. Cô học được điều đó từ những cô gái trước đây của hắn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi.
– Đừng chạy nữa! Ngoan nào, nghe lời anh đi!
Nói rồi hắn rút ra từ trong chiếc túi đeo bên hông một con dao sắc lẹm, ráo riết đuổi theo. Cô gắng sức chạy thật nhanh, nhưng do quá gấp gáp nên đã trượt chân ngã ra đất. Đám gai nhọn bên dưới làm đầu gối cô bị rách, máu chảy ròng ròng. Cô hoảng loạn lùi dần lại. Hắn đã tiến đến gần, nở một nụ cười tà ác.
– Anh đã nói là đừng chạy rồi mà.
– Cứu, làm ơn, cứu tôi với…
Hắn ngồi thụp xuống, dùng con dao đâm liên tiếp vào đám gai bên dưới, mắt hắn lăm lăm nhìn cô. Miệng cô vẫn không ngừng kêu cứu, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt sợ hãi. Hắn đột ngột nhào tới, túm lấy một chân cô nhất lên và ngó nhìn vào trong, hắn cười một tràng dài vang vọng cả khu rừng. Cô quyết liệt giãy giụa, chân còn lại bất ngờ đạp mạnh vào hạ bộ của hắn. Hắn đau đớn kêu rú lên. Cô nhân cơ hội đó vùng dậy, nhưng chưa kịp chạy đi thì đã bị hắn lao đến đâm một nhát vào sau gáy. Tiếp đó là đến cổ, và cuối cùng là khoét hai mắt. Ở một góc khác trong khu rừng, có ai đó đang chụp ảnh.
3.Những gương mặt nhăn nheo tựa đầu vào cửa sổ, vô thức nhìn ra ngoài.
Con xóm này đã không còn những người bán thịt ồn ã ngày đêm, thay vào đó là những ngôi nhà vắng chủ lạnh lẽo đến cô tịch. Sức ảnh hưởng của báo chí quả là rất đáng sợ, chỉ trong vòng một năm mà người ở xóm chuồng bò đã di tản đi gần hết, ở đây chỉ còn lại những người già còm cõi chờ đợi thời gian. Người ta nói tất cả bọn họ đều bị điên, nhưng không ai biết nguyên nhân tại sao cả.
Anh không tay xách nách mang, anh chỉ có mỗi chiếc ba lô đeo sau lưng, trong đó có vài bộ quần áo và “đứa con cưng” của mình. Lại có một người tài ba nữa chuyển đến đây. Dường như sự xuất hiện của những kẻ làm nghệ thuật đến sống ở khu xóm chuồng bò đã trở thành “mốt”. Anh là một nhiếp ảnh gia, nghiệp dư thôi, nhưng có thể sống an nhàn và dư sức chi trả cho những cuộc chơi bất chợt. Anh nghe nói nhiều văn sĩ, nghệ sĩ đã chuyển đến đây làm việc, và họ đã thành công. Nhưng đa số đều bạc mệnh mà chết bất đắc kỳ tử. Anh không sợ chết, chỉ sợ bản thân không để lại được tích sự gì cho đời đã phải chết già như một tên vô dụng.
Một cặp vợ chồng già toét miệng cười với anh đến méo cả mặt. Anh có cảm giác hơi ớn. Nhưng ít ra ở đây sẽ không có những cái miệng nhiều chuyện, tọc mạch về cuộc sống vốn dĩ phức tạp của một thiên tài như anh. Thời buổi này kiếm được một nhà trọ giá rẻ, sạch sẽ và yên tĩnh là rất khó. Có lẽ anh nên thấy vui mới phải.
Vừa nghĩ tích cực được như thế thì ngay lập tức có chuyện không hay. Một gã say đứng đái trước cửa căn nhà trống hoác vừa trông thấy anh đã vội kéo quần lên và tiến đến. Gã sưng sỉa nhìn anh một lúc, ngay đũng quần tự nhiên ướt nhẹp, hình như gã chưa “giải quyết” xong. Anh tính tránh đi nhưng gã đã nhanh chóng đứng ngay sát cạnh anh. Đột nhiên gã nhìn anh cười hề hề, chỗ đó liên tục cạ vào bắp đùi anh vô cùng khó chịu. Gã nói với cái miệng thối đầy mùi thịt chó mắm tôm: “Cho mấy ngàn mua rượu uống đi chú em.” Anh đẩy bàn tay bẩn thỉu của gã đang đặt trên vai mình ra rồi liếc nhìn xuống chỗ quần bị ướt, thầm chửi trong miệng, “thằng già bệnh hoạn!” Rồi khi anh bỏ đi, gã liền la oang oang lên như vừa bị ai thọc huyết. Hên cho gã, tâm trạng của anh hôm nay cũng không đến nỗi nào. Hai vợ chồng già ló mặt nhìn ra, thấy gã say rượu giãy đành đạch một hồi rồi lăn ra xỉu, họ lại toét miệng cười, đôi mắt đục lờ nhờ nhìn theo bóng anh khuất dần về cuối xóm.
4.Giữa đêm, anh chợt tỉnh giấc và thấy cổ họng mình khô khốc. Anh vội xuống giường, tính vào bếp rót nước uống thì bỗng nghe thấy tiếng ai khấn vái ở ngoài cửa. Ngó nhìn đồng hồ, bây giờ là 1 giờ 45 phút sáng. Anh đưa tai lắng nghe kĩ hơn, đúng là có người đang lâm râm đọc gì đó ở ngoài thật. Do dự một hồi anh cũng quyết định ra ngoài xem.
Cửa vừa mở, trước mặt anh là một cô gái đang ngồi xổm, quay lưng về phía anh. Cô gái đang thắp nhang, vái lạy trước cửa căn nhà đối diện. “Cô gì ơi, giữa đêm khuya vắng vẻ mà cô làm gì ở đây thế?” Anh tò mò lại gần, tay chưa kịp chạm vào thì cô gái bất ngờ xoay mặt lại. Đó là một gương mặt trắng bệt với hai hốc mắt đen ngòm, miệng cô gái ngoác ra hết cỡ như đau đớn gào thét, rộng đến mức có thể nhét được cả một nắm đấm bàn tay. Đột nhiên cảnh vật chớp tắt liên hồi như có người để đèn flash chụp ảnh ban đêm. Hình ảnh cô gái ngồi trước mặt anh bỗng biến thành âm bản. Anh hốt hoảng hét lên, tiếng hét kéo dài, vọng vào một cõi u linh…
Chăn gối ướt đẫm mồ hôi, anh bừng tỉnh với tinh thần hoảng loạn. Ngoài trời đã sáng hẳn, ánh nắng ấm áp từ cửa sổ hắt vào khuôn mặt nhợt nhạt của anh. Thì ra đó là một cơn ác mộng. Anh đưa tay quệt mồ hôi trên trán, thầm trấn tĩnh mình. Có tiếng gõ cửa, anh ngao ngán bước xuống giường, mặc tạm lên mình một chiếc áo khoác rồi ra ngoài mở cửa.
Người vừa gọi cửa nhà anh là một cô gái trẻ, không xinh lắm nhưng cười nhìn rất duyên. Anh hơi lúng túng khi đứng trước cô ta, trông anh lúc này lôi thôi quá.
Thấy thái độ bối rối của anh, cô gái liền cúi đầu chào:
– Xin lỗi vì mới sáng đã làm phiền anh. Em vừa chuyển đến đây sáng nay, ở nhà đối diện đấy ạ.
Cô gái vừa chỉ tay vào cửa căn nhà đối diện, anh chợt rùng mình một cái. Anh vẫn còn bị ám ảnh bởi giấc mơ tối qua.
– À, thế ạ. Không có phiền gì đâu. Tôi cứ tưởng chủ nhà trọ đến để bổ sung gì thêm cho bản hợp đồng thuê nhà, vì tôi cũng mới chuyển đến đây hôm qua thôi.
Cô gái che miệng cười khách sáo.
– Nhưng dù sao anh cũng đến trước em mà, phải chào hỏi mới phải phép. Em biếu anh gói trà gừng làm quà lấy thảo.
– Ồ, cô không cần khách khí như thế, bày vẻ quà cáp làm gì cho tốn kém.
– Anh nhận cho em vui ạ.
Từ chối hai lần thật cũng kì, anh đành nhận lấy. Khi cô gái vừa quay đi, anh đã nhận ra bộ quần áo cô đang mặc trên người, nó không khác gì với bộ đồ của cô gái đã xuất hiện trong giấc mơ đêm hôm qua cả.
5.Anh ngồi trước bàn làm việc, sắp xếp lại những bức ảnh vừa chụp ở buổi triển lãm đồ cổ và uống trà gừng thơm tho. Đúng lúc đưa tay với lấy cuộn phim mới ở kệ tủ phía trên, anh vô tình làm rơi ra một tập ảnh. Những bức ảnh anh đã chụp cách đây một năm trước.
Khu rừng nhuốm đầy máu đỏ.
6.Anh đẩy cô gái xuống giường, lột bỏ bộ áo ngủ mỏng manh trên người cô ra. Anh ngắm nhìn thân thể cô một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào giữa khe ngực. Anh cứ thế di chuyển môi sang những nơi khác, cô hơi rướn người, khe khẽ rên lên đầy nhục cảm. Tiếng thở hối hả của anh cũng hòa quyện vào tạo thành một âm thanh vô cùng kích thích. Anh bắt đầu đưa vào trong, của cô hơi chật. Cô ôm ghì lấy cổ anh, anh bắt đầu chuyển động mỗi lúc một nhanh dần, cho đến đỉnh điểm, cả anh và cô cùng gồng mình.
Kể từ hôm ấy, cô thường xuyên sang nhà anh và giữa họ đã xảy ra những chuyện như thế. Họ vẫn trò chuyện với nhau trong lúc làm tình. Anh thường không để ý lắm đến nội dung câu chuyện. Đa số đều là cô hỏi anh, về công việc của anh. Anh luôn trả lời gấp gáp, nhưng đầy đủ và chính xác. Sau đó cô với tay chộp lấy điện thoại để trên bàn, và chụp. Lần nào cô cũng chỉnh sang chế độ âm bản.
– Em làm gì vậy?
– Em đang lưu giữ kỉ niệm của chúng ta.
– Không, ý anh là tại sao lại để chế độ âm bản?
– Với một nhiếp ảnh gia như anh thì âm bản là gì?
– Là phim gốc.
Rồi họ chuyển sang tư thế ngồi. Cô thật ấm, anh khen thật lòng. Anh vui sướng hôn lên tóc cô.
– Em tên gì?
– Em là Liên.
7. Cô vừa đổi dáng.
– 1, 2, 3!
Cô hơi xoay người lại, mặt vẫn hướng về phía ống kính của anh, cô nở một nụ cười thật tươi.
– Em làm sao thế?
Giọng anh lúc này nghe còn lạnh hơn cả làn hơi ẩm ướt đang phả vào sau gáy từ nãy giờ.
– Em đã làm không đúng ạ?
– Đây là đâu?
– Rừng. À, là vực ạ.
– Vì muốn chụp những bức ảnh trông thật ma mị và kì bí, anh đã phải đưa em đến tận đây. Em không hiểu ý anh à?
– Em…
Cô cúi mặt xuống, tỏ ra hối lỗi. Anh bực mình đá chân vào một gốc cây to ở gần đó, miệng không ngừng chửi thề. Cô vội chạy đến, ôm lấy tay anh. Anh thì không thể cưỡng được sự đụng chạm da thịt. Hôm nay anh lại mặc một chiếc áo thun ba lỗ. Khi những ngón tay thon dài trắng trẻo mát lạnh của cô vừa chạm lên bắp tay, anh lập tức ngừng hẳn.
– Làm lại đi.
Cô gật nhẹ đầu, rồi quay về chỗ cũ và tạo dáng.
– Lùi về sau một chút nữa.
– Thế này á?
– Một chút nữa!
– Không được đâu. Nếu càng lùi về sau em sẽ rơi xuống đó mất.
Vừa nói cô vừa nhìn ra phía sau mình. Đó đúng là một vực thẳm, sâu hun hút, không thể biết được bên dưới là nước, đá, một khu rừng khác, hay chỉ là sự tận cùng của chết chóc. Phải khó khăn lắm anh mới tìm được một nơi như thế này. Ban đầu anh không tính để cô làm người mẫu ảnh cho anh. Không hiểu sao vào một đêm say bí tỉ anh lại bấm số gọi điện thoại cho cô, thế là sáng hôm sau họ cùng nhau đến đây. Giờ anh thấy hối hận không kịp.
– Nếu em không lùi lại thì anh sẽ tiến đến.
Nét mặt anh đột nhiên lạnh lùng. Cô giật bắn mình, và tháo chạy. Anh lập tức lao đến túm lấy cổ áo cô kéo lại.
– Em đi đâu?
– Đi về! Em không muốn chụp ảnh nữa!
– Vậy thì nói với anh chứ sao tự dưng lại bỏ chạy?
– Tại vì, anh… anh làm em sợ quá…
Cô bật khóc, có lẽ cô sợ thật. Anh cảm thấy hơi hối hận vì đã làm thế với cô. Anh ngập ngừng bước đến, ôm lấy đầu cô áp vào ngực mình. Anh bắt đầu vuốt tóc cô, rồi chuyển sang vuốt lưng, khẽ nói bằng giọng gió, “anh xin lỗi. Không chụp nữa, chúng ta quay về nhé”. Khi đó, giọng của anh lại giống như tiếng thì thào.
Cô run rẩy đáp trả, nhưng nghe rất quyết đoán:
– Không sao, giờ em không sao.
– Em chắc chứ?
– Vâng. Để em trang điểm lại rồi mình tiếp tục.
Anh nhìn cô một lúc, hơi lo ngại, trông cô cứ như một người khác vậy. Và anh đã thay đổi quyết định.
– Đừng trang điểm nữa, anh đổi ý rồi. Em để mặt mộc nhé. Ý anh là nó sẽ trông tự nhiên hơn ấy.
– ……
– Em vẫn sẽ rất đẹp mà, anh thề đấy.
Nhưng có vẻ cô không tính nghe lời anh, cô vẫn cố ý dặm một lớp phấn nền. Dĩ nhiên là anh sẽ không làm dữ lên hay bực tức la lối như lúc đầu. Anh chỉ ngồi yên, nhìn chằm chằm vào hộp phấn trang điểm trên tay cô, rồi lặng lẽ nghiến răng và nuốt nước bọt.
Chỉ một lát sau cô đã xuất hiện trước ống kính máy ảnh của anh với khuôn mặt hoàn toàn được tẩy trang. Anh rất hài lòng, tuy không thể hiện ra nhưng thái độ của cô khi đối diện với anh đã có phần tự tin hơn.
– Em không cần thay đổi tư thế nhiều, chỉ cần đầu hơi nghiêng thế này.
Anh làm mẫu thử cho cô xem, đầu anh hơi ngã về bên trái, cổ ngửa ra phía trước. Cô cũng đang làm theo. Cô hiểu ý và tiếp thu rất nhanh. Ngay lúc đó, anh chợt nhìn thấy trên cổ cô có một vết sẹo khá to. Sao lúc trước mình không thấy nó nhỉ? Anh thầm hỏi trong đầu, nhưng liền bỏ qua nhanh chóng.
Anh bắt đầu chụp. Bây giờ cô làm rất tốt, khác hẳn so với lúc đầu. À không, phải nói là vô cùng chuyên nghiệp.
– Đúng rồi, lưng thẳng lên một chút, thoải mái thôi. Ok.
Anh thích kiểu nhìn vô định của cô. Ánh mắt cô liên tục thay đổi mục tiêu, cho đến những shoot ảnh cuối cùng cô chỉ vào đúng một điểm. Đó là anh.
Không phải.
Chính xác hơn là cô đang nhìn thứ gì đó ở sau lưng anh.
– Gì thế?
– Tóc trắng, răng đen. Không có mắt.
– Hử?
– Tại sao cô ấy cứ đứng sau lưng anh hoài vậy?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét