Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

Có một người kỳ lạ lắm. Dắt tôi đi qua hết từ cung bậc tình cảm này đến cung bậc tình cảm khác, lúc khiến tôi thương, lúc lại khiến tôi bực.

Lúc khiến tôi bình yên, khi lại bắt tôi thấy khó chịu. Kỳ lạ! Có người vừa khiến mình thương hại, vừa khiến mình ngưỡng mộ, vừa khiến tôi lo lắng, vừa khiến tôi tin tưởng. Tôi đã đi qua hết những ngày tháng thương nhớ và cả những tháng ngày chán ghét, đã chứng kiến cả những lúc yếu đuối và xấu xa của người đó. Rồi tôi nhận ra tôi thương cả cái phần chẳng đáng để yêu trong một người.


Tôi thương một người, thương cả cái nói, cái cười, từng cách ngắt câu nhả chữ khi nói chuyện. Câu chuyện đôi khi cứ xoay vần, lặp đi lặp lại chỉ chừng đó. Thương một người, ta chưa bao giờ chán nghe nhau bằng tất cả giác quan và trái tim mình.

Thương một người, thương càng thêm thương khi sau giọng nói vui tươi kia, tôi nhìn ra trong ánh mắt sự mệt mỏi nhuốm màu. Tương lai rồi sẽ đi đến đâu, người rồi thì sẽ ra sao, tôi sẽ ra sao, chúng ta sẽ ra sao? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám ngoét, vì tương lai thật khó nói, ta lại càng thương nhau.

Thương một người không phải người mình yêu…

Tôi thương một người theo kiểu không thương để mưu cầu tình yêu lứa đôi, không thương để người thương mình lại, không thương để người ta thuộc về mình. Nó vừa lặng lẽ, vừa trông theo, vừa khắc khoải, vừa khao khát, vừa đợi mong. Nhưng nó bình yên hơn tình yêu, bởi chúng tôi chẳng bao giờ thuộc về riêng nhau, không chiếm hữu, không đòi hỏi, không thêm nữa… Chỉ cần ngồi cạnh nhau, chỉ cần tôi bước vào căn phòng và bắt gặp dáng lưng người, chỉ cần nhìn vào mắt nhau và người nói: “Mọi thứ vẫn ổn!”. Tôi thương một người chỉ cần có vậy, nên người luôn cho tôi một cảm giác đủ đầy an yên.

Vẫn là thương một người…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét